Page 61 - tap 2 phan 1
P. 61
cho được! Sau này khi có dịp ghé Sứ quán gặp lại nhau các anh
thường nhắc lại câu chuyện vui về “thằng chệt Việt Nam”.
Chúng tôi cùng đoàn cán bộ Việt Nam mới sang lại được đưa
về Chiêu đãi sở của Bộ Tổng Tham mưu như lần trước. Nhưng
lần này thì được Tổng Tham mưu phó Quân đội Trung Quốc
chiêu đãi. Thật đúng là tiệc kiểu Tàu, món này ăn chưa hết một
nửa thì đã mang ra món khác, ê hề thừa mứa. Cũng tại cái chiêu
đãi sở này có một việc mà cho đến nay nhớ lại tôi vẫn rất trân
trọng. Đó là trong một lần chúng tôi trở lại tạm trú chuẩn bị lên
tàu về nước nghỉ phép thì thấy có một số học viên quân sự Cuba
đang ở. Nghe nói chúng tôi là chiến sĩ Việt Nam họ rất thích, tìm
đến trò chuyện, sau đó dẫn về thăm nơi ăn ở của họ. Điều đầu
tiên đập vào mắt tôi là ảnh Hồ Chủ tịch khá to được treo trên
tường, nhưng không thấy có ảnh của Mao Trạch Đông; hỏi ra
thì họ nói rằng thích Bác Hồ hơn. Đúng là tính cách và tình cảm
của dân Cuba đối với Việt Nam, ai đời đi đến nước người ta học
tập mà lại treo hình lãnh tụ của một nước khác.
7. Vào học viện pháo binh
Về đến trường, người ta bố trí chúng tôi ở cùng một dãy nhà
với các học viên sĩ quan Trung Quốc, chỉ cách một hành lang.
Tên nghi trang của lớp chúng tôi cũng như tại các trường khác là
“Ban Hồ Nam”, được giải thích: Hồ là Hồ Chí Minh, còn Nam là
Việt Nam.
Đây là một vùng đất sát với Nội Mông, dân cư thưa thớt, khí
hậu rất khắc nghiệt. Mùa đông có lúc nhiệt độ xuống đến âm 30 -
40 độ, còn quanh năm thường có những trận bão cát từ Nội Mông
tràn về. Mỗi lần có bão cát thì trời đất mịt mù không thể nhìn thấy
đường đi, chỉ sinh hoạt trong doanh trại. Còn gió cát là chuyện
Nối lại đôi bờ 315