Page 60 - tap 2 phan 1
P. 60
Lên tàu tại ga Hà Nội vào buổi trưa, chỉ có cán bộ đại diện
Tổng cục Chính trị ra tiễn, chẳng có người thân mà cũng chưa
có người yêu. Tới tối thì đến ga Bằng Tường, rồi chuyển sang tàu
Trung Quốc. Bởi lúc đó giữa Việt Nam và Trung Quốc thật là hữu
hảo nên khi bước lên tàu Trung Quốc thì thấy thật sự ấm cúng
chẳng khác gì trong nước. Công an cửa khẩu ăn mặc đẹp, chào
hỏi rất lễ phép và thân thiện khi đến kiểm tra hộ chiếu; nhân viên
phục vụ ân cần giúp đỡ sắp xếp hành lý, chuẩn bị drap giường
tươm tất, trên bàn lúc nào cũng có cốc nước trà pha sẵn; trước khi
ngủ còn được nghe một bản dân ca Quảng Đông dìu dịu dễ đưa
hồn người vào giấc ngủ say. Khi tàu đến Bắc Kinh thì có sĩ quan
đại diện của Bộ Tổng Tham mưu Trung Quốc ra đón đưa về nghỉ
tại Chiêu đãi sở của họ.
Mấy hôm sau tôi được Tùy viên Quân sự Đại sứ quán Việt
Nam ở Bắc Kinh điều đến công tác tại Học viện Pháo binh nằm
trên địa phận huyện Tuyên Hóa tỉnh Hà Bắc, chuẩn bị tiếp nhận
một đoàn học viên toàn là cán bộ trung, cao cấp từ Việt Nam
mới sang. Đến ngày hẹn, tôi cùng một số sĩ quan của Học viện
từ huyện Tuyên Hóa lên ga Bắc Kinh đón đoàn. Ra ga tôi thấy
có một số cán bộ của Sứ quán Việt Nam đi đón một đoàn cán bộ
khác cũng từ Việt Nam sang. Vì tôi đang mặc quân phục Trung
Quốc mà lại nói tiếng Việt nên nghe các anh bên Sứ quán, cũng
là dân Nam Bộ, nói riêng với nhau rằng sao hôm nay lại có một
thằng “chệt” nói tiếng Việt Nam giỏi thế, mà còn nói giọng Nam
Bộ nữa chớ! Tôi tức cười và để chọc thêm một chút chơi, bèn rề
(1)
đến chỗ các anh, xổ thêm một hơi tiếng Tàu khiến mọi người
càng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, sau đó mới khai thiệt là dân Nam Kỳ
chính cống. Lúc đó thì họ bật ngửa, bởi sao tướng tá mặt mũi
giống “chệt” quá, mà còn mặc đồ Tàu nữa, thì bố ai nhận ra
1. Ghé, tấp vào.
314 Nguyễn Long Trảo