Page 48 - hoa đồng
P. 48
đặc biột là căn bộnh breast cancer của chị. Chị ra đi, bình
an. (Có thổ chị đã vật vã, đau đớn. Nhưng lúc đó tôi không
có mặt). Còn những ai nđ nần gì chị? Trời biết, Đất biết mà.
Tội còn nhiộm vụ là sống, làm viộc và đêm đốm thức khuya
moi óc moi tim mà viết như chị, người viết nghiệp dư tỉnh lẻ.
Mẹ tôi mà hay được thì chắc tôi sẽ bị rầy một trận nôn thân!
*
* *
Rồi bà cũng ra đi. Đám ma của bà có sư thầy tới tụng
kinh, con cháu có tô môi son cho bà, còn lúc liệm thì tôi
không biết con cháu có lắt nút áo bà hay không.Tôi ba mươi
lăm tuổi, chưa già lắm, còn lâu, lâu nữa mới bằng tuổi bà.
Mỗi ngày của tôi vẫn đầy ắp bao nhicu niềm hi vọng. Tôi
còn nhiều chuyện để làm quá. Đôi khi tôi ngồi nghĩ nếu tôi
già như bà tôi sẽ mơ ước gì ngày đi xa. Chắc tôi SC bắt chước
người ta, dặn bạn bò ném một nắm đất xuống mộ và nói
rằng tôi đã sống một cuộc sông tốt.(Cho dù ngày thường tôi
hay giận hờn người khác vì những chuyện không đâu!). Vậy
thôi. Mà biết đâu tới lúc già tôi sẽ nghĩ khác?
Sau khi bà chết, tôi cũng bỏ luôn nghề may. Tôi đã
chuyển về dạy ở gần nhà, xa những học trò nhà quê chân
chất. Tôi bắt đầu thực dụng hơn! Người ta bây giờ đi học
tiếng Anh để tìm việc làm lương cao và tôi bắt đầu có nhiều
học trò, đủ mọi lứa tuổi, đủ nghề khác nhau. Người ta học
tiếng Anh vì sự thành đạt trong tương lai, và người ta dần
biết tôi - cỗ giáo nhiều hơn tôi - cô thợ may. Ngày của tôi
không còn là hai buổi mà là ba buổi. Tôi chìm ngập trong đủ
loại giáo trình và những bản dịch thượng vàng hạ cám.
Tuyển tộp truyện ngổn tác giả nử Đồng Tháp h o a . 51
đồng