Page 45 - hoa đồng
P. 45
Bà may một bộ đồ silk trắng. Bà dặn kĩ là đừng đơm nút
áo. Tôi kể cho mẹ tôi nghe và mẹ tôi chỉ im lặng lắc đầu. Tôi
không hiểu nổi ý định của bà cũng như cái lắc đầu của mẹ.
Dù sao tôi cũng còn khá trỏ và không có nhiều kinh nghiêm ở
đời như mẹ. Khi tôi may xong áo cho bà, bà qua xin tôi vải dư
và nhờ tôi may cho bà mấy sợi dây nhỏ để thắt nút. Bây giờ
các cô gái trỏ ít mặc áo bà ba, mà nếu có thì họ cũng thích đơm
nút nhựa hơn nút vải. Thợ may như tôi cũng làm biếng thắt nút
vải, vừa ê ẩm đầu ngón tay, vừa mất thời gian. Bà sợ tôi
không rảnh đổ làm cho bà nôn bà biểu tôi chỉ cho bà cách thắt.
Bà ngồi tỉ mỉ thắt từng mối một cho tới khi năm cái nút vải
được hoàn thành. Tôi dần hiểu ra là bà đang làm gì, bà đang
may đồ mặc ngày đi xa. “ Tới khi liệm, người ta lắt nút áo lại
hết. Bà đơm nút vải để không bị lắt nút. ” Ra là vậy, tôi thầm
nghĩ sao người già ngộ quá, nếu đã lắt nút thì nút vải người ta
có chừa lại hay không? Hay là bà sắp lẩn? Bà nói nhiều, thật
nhiều cho tôi nghe về luật nhân quả, về ước nguyện của bà
lúc chết. Tôi tự nhiên trở thành người nghe bà kể chuyện, mỗi
ngày trôi qua là tôi nghe thêm được một câu chuyện mới của
bà. Bà sống một mình, con cháu ở xa, mà nếu có ở gần cũng
chắc gì họ chịu nghe bà tâm sự! Ngày qua ngày, tôi ghi nhớ
những điều ước ao của bà. Lúc chết, bà mong được trang
điểm lại, tô một tí son cho tươi nét mặt để con cháu không sợ
khi quì đọc kinh cho bà. Bà muốn được mặc đồ chỉnh tề khi ra
đi (lắt nút áo sẽ làm bà không nghiêm chỉnh lúc gặp lại tổ tiên,
nhất là ông.) Bà muôn được chôn ngay trong vườn nhà, ngay
cạnh mộ ông. Bà đã trồng sẩn một cây xoài ở giữa để thằng Tí
cháu nội đích tôn của bà mỗi lần hái xoài coi mộ cho ông bà
48 hoa . Tuyển tộp truyện ngổn tác giả nữ Đồng Tháp
đo ng