Page 47 - hoa đồng
P. 47
chết?”. Chị thì thầm, “Breast cancer, nói nhỏ thôi, chị nói
với mấy người nhà chị là chị bị lao hạch”. Tội tình gì chị ơi,
tôi nhớ chị không thích nói pha tiếng nước ngoài để giữ gìn
sự trong sáng của tiếng Việt mà !
*
* *
Ông Tư bôn kia sông chết. Người ta không còn tới nhờ
tôi may đồ liệm cho ông nữa vì tất cả có dịch vụ làm hết rồi.
Con cháu ông tề tựu đông đủ, hình như chú ba và chú năm
cãi nhau. Chắc vồ miếng vườn xoài mà mấy năm nay ông
chăm chút. Không có sư thầy tới tụng kinh cho ông như
những đám khác, chỉ là vì thường ngày ông không chay lạt
gì ráo. Người ta kiếm đâu đó một cuộn băng kinh phật nghe
nhão nhẹt qua cái máy cát-sét cũ kĩ. Bà qua nhà tôi, “Con
nhớ nhắc tụi nó rước thầy tới tụng kinh cho bà nhen, sợ lúc
đó lu bu quá tụi nó quên mất. ” Tôi nghĩ là bà chết rồi thì có
quan trọng gì chuyện đọc kinh hay không. Còn chị tôi nói
khi người ta chết thì phải đọc kinh để cho linh hồn siêu rỗi.
Tôi nói với mẹ tôi là từ ngày bà nhắc cái hòm về đổ ở nhà
làm tôi sỢ không dám qua chơi như mọi khi. Mẹ tôi nói đó là
điều bình thường thôi, con người ta lúc còn nhỏ thì lo ăn, lúc
già thì lo chết. Mà phải kêu là cái thọ, ai mà kêu cái hòm, rồi
mẹ lại ca cẩm “Tụi bây riết rồi mất gốc, tiếng tây tiêng u
cho nhiều rồi tiếng Viột nói hổng rành”.
Nhỏ em chị hớt hải chạy tới. “Chị có quen ai làm bác sĩ
hỏi giùm đi, chị em không phải bị lao hạch.Chị yếu lắm rồi ”.
Tôi không biết phải nói gì với nhỏ. Những spinsters như chị
thường có những lí do kì dị để tránh không đi khám bệnh,
50 hoa Tuyển tập truyện ngắn tác giả nữ Đồng Tháp
đổng