Page 87 - hoa đồng
P. 87
Lát sau, người chồng bị vợ giận xuống võng rảo cẳng ra
vườn, giả bộ tằng hắng mấy lần. Anh lên tiếng kêu đứa con
gái nhỏ:
- Hạnh à, con làm gì đó? Con nhỏ lên tiếng. Anh không
nói gì nữa, dường như chỉ kêu để nghe tiếng thưa của nó cho
đỡ buồn. Anh về nhà. Đem yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn
trùng.
*
* *
Trong đêm khuya, chị kéo cái mền đắp lại cho con rồi
suy nghĩ mông lung. Giận làm chị muôn hụt hơi. Tưởng như
có thể bỏ chồng cái một, bao nhiêu oan ức từ hổi não hồi
nào được xâu chuỗi lại, nặng trình trịch như cái thùng bô
tông chị xách ban ngày. Nước mắt lúc nào cũng chực hờ,
mắt trái chị có nốt ruồi dưới đuôi mắt, ai cũng bảo đó là nốt
ruồi đổ lộ, chắc vậy mà chị hay gặp chuyện phiền. Hồi
chiều, đi làm về, bé Hạnh nói ba hỏi thăm mẹ, biểu mẹ con
về nhà, ngoài đó sương lạnh. Chị mặc kệ, nói liều
- Mẹ không thèm về.
Vài ngày, chị không khóc nữa. Nhưng cũng không về.
Con Lài vẫn làm giao liên, thăm dò sinh hoạt, phản ứng của
ben kia về báo với chị. Anh làm vườn, chăm sóc xoài, bỏ
phân tưới nước, ra sông đón xuồng lưới mua cá về kho, kêu
con Hạnh về ăn cơm. Thằng Hùng, thằng Tám lảng vảng
hoài, anh lắc đầu. Mấy ngày liền phủ thần tiên vắng vẻ, anh
cũng không lên quán cà phô bà Tuyết, lúc rảnh chỉ nằm gác
tay lên trán, đưa võng toòng teng, ngó bộ buồn lắm. Nhưng
vẫn không năn nỉ vợ, cái tật là vậy, nhậu thì nói năng nổ
trời, bình thường cạy miệng mới ra vài câu. Họa hoằn có
9 0 h o a . Tuyển tâp truyên ngắn tác giả nử Đồng Tháp
đồng