Page 192 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 192
Khi Tổ Quốc gọi 191
thì nhóm kia trong các lần ăn uống ở các hàng quán dọc đường,
nhưng không lần nào thiếu mặt tên H. Sau này khi nghe tin tên
H. đã dùng búa đập đầu anh Tùng Lâm - Tỉnh Đội phó tỉnh Thủ
Biên và tên Đ. đã đào ngũ thì chúng tôi đoan chắc tên Đ. chính
là gián điệp.
Khi đoàn về tới Mỹ Quý tôi xin phép tạt qua nhà để thăm
Ông Bà già, có thằng Bay cùng đi. Đến nơi được chú Ba Sảo
cho biết là hai Ông Bà đã dời lên Đình Trung là vùng giáp ranh
cạnh thị xã Cao Lãnh để tránh cảnh bom đạn ngày càng ác liệt
ở đây. Tôi vừa buồn vừa lo không biết gia đình đang làm ăn sinh
sống như thế nào, có ai giúp đỡ gì không một khi đã rời khỏi
nhà chú thím Ba? Biết tôi sắp về miền Đông, chú, một đảng
viên cộng sản, đã dặn tôi cố gắng chịu cực chịu khổ, công tác
tốt. Ở chơi một lúc chúng tôi lại vác ba lô tiếp tục đuổi theo
đoàn, và vì rành địa bàn, hơn nữa lại nghe tin quân Pháp đang
dùng xe lội nước càn quét vùng ven kênh nên chúng tôi không
bám theo con đường dọc bờ kênh như đoàn đi trước mà băng
tắt đường đồng từ đầu kinh Bảy Bồng qua thẳng kinh Dương
Văn Dương. Đi giữa đồng tình cờ nhìn thấy một miệng đìa của
ai đó đã tát cạn nước, cá nổi nhoi đầu, hai đứa chúng tôi cùng
nhau xăn quần nhảy xuống chụp được ba, bốn con cá lóc thật là
to vất lên bờ đốt rơm nướng trui. Thế nhưng đâu có mang theo
mắm muối, đành xé ăn lạt, chẳng ngon lành nhưng cũng ráng
ăn cho đỡ đói. Ra đến sông Vàm Cỏ Tây tôi được phân công đến
một nhà dân mượn xuồng đưa anh em qua sông, nhưng ông
chủ nhà nhất quyết không cho bởi đã có lần cho mượn rồi mất
luôn. Tôi bực mình nói xẵng: “Bộ ông coi chúng tôi không ra gì
hả? Dân tình gì mà kém giác ngộ thế!”. Ông ta rất tự ái và càng
không chịu cho mượn, còn tôi thì bị phê bình là “thiếu quan
điểm quần chúng”.