Page 209 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 209
208 Khi Tổ quốc gọi
Hoàng Minh Đạo, anh Hai Hoàng là những thủ trưởng trực tiếp
của tôi thời kháng chiến chống Pháp, rồi đến các ông Vũ Ngọc
Nhạ, Phạm Xuân Ẩn... thời kháng chiến chống Mỹ sau này, tôi
thấy ngành tình báo Việt Nam quả là xuất sắc, đáng khâm phục.
Thuở ấy cơ quan chúng tôi là mấy gian nhà tranh nhỏ ẩn
mình dưới tàn các cây to, máy bay địch không thể phát hiện, bốn
bên trống trơn không có vách dừng. Ngủ nghỉ trên các tấm sạp
le bện bằng dây mây rừng, những thứ tìm đâu cũng có. Còn anh
nào được gia đình tiếp tế có điều kiện mua sắm thì ngủ trên võng
vải tám, sang hơn một tí là võng ka ki, mà xịn nhất là võng vải dù,
lấy từ những đợt thả dù của máy bay địch. Dây cột võng thường
là dây bện bằng vỏ cây gấm, ai may mắn thì kiếm được dây dù.
Tôi chân ướt chân ráo mới lên, mà cũng chẳng được ai tiếp tế,
ngủ trên sạp le là chuyện không thể tránh, lúc đầu chưa quen rất
đau lưng. Những đêm quá lạnh thường bị thức giấc nằm co ro
không ngủ được, lúc đó năm ba anh cùng đến ngồi quanh đống
lửa, rù rì suốt đêm, nói đủ thứ chuyện trên đời. Hôm nào may
mắn tìm được mấy củ mì đem nướng nguyên cả vỏ, vừa bóc vừa
thổi vừa ăn, thì thiệt là vừa ấm bên ngoài vừa ấm cả trong bụng.
Trong rừng già rất ít muỗi, mà hễ có thì toàn là muỗi đòn
xóc chuyên truyền bệnh sốt rét. Bản thân tôi cũng không tránh
khỏi bệnh sốt rét kinh niên đến mức hình hài chẳng khác gì
những người tôi đã từng gặp đầu tiên ở An Nhơn Tây, lại còn
mang trái báng số hai, cũng may là sau khi ra miền Bắc được
sống ở vùng ven biển nó mới chịu tiêu hết.
Tôi bắt đầu bị sốt trong lần vào rẫy quyết rình bắn cho được
con công trống thường về ngủ trên cây dầu cao ở bìa rừng mà
mỗi lần nó bay về và kêu “tó họ, tó họ” là mỗi lần tôi bị nó khiêu
khích. Tôi cũng đã ức cái đám công này lắm rồi, bởi biết bao lần
khi đang đi trong rừng bỗng nghe tiếng chúng chạy sạt sạt trong