Page 213 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 213
212 Khi Tổ quốc gọi
ngày chày tháng thì cây cứng đến mấy cũng phải đổ. Kết cục đã
kết dính cặp “Cúc trắng và Vũ Hắc Bồng “đen” , tuy chưa đến
(1)
bách niên giai lão, nhưng nay tuổi cũng đều ngoài tám mươi, đề
huề hạnh phúc. Sau này có dịp gặp lại, tôi thường nhắc chuyện
xưa và kể công với hai người.
Lên trên đất này, giặc đã cắt đứt mọi đường cung cấp lúa
gạo từ các tỉnh miền Trung đưa lên nên phải tự trồng tỉa, mà
muốn có đất thì duy nhất có một cách là phá rừng đốt rẫy. Khi
ấy rừng miền Đông thì bạt ngàn, muốn chọn đâu đều tha hồ,
nhưng dụng cụ có được chỉ là những chiếc rựa cùn sờn mép
chẳng hơn gì loại dao phay chặt thịt của các bà nội trợ, đốn
được một cây là phồng rộp cả da tay. Cứ thử hình dung một
mẫu đất rừng với bao nhiêu cây to cây nhỏ, mà ngày ngày chỉ
vài ba đứa, với mấy cái rựa cầm tay, đầu trần chân đất, dưới
cái nắng đổ lửa của đất Tây Ninh, cứ từng nhát từng nhát chặt
chan chát vào các gốc cây có khi to cả một người ôm để hạ cho
bằng hết, không chỉ một, mà có khi hai, ba mẫu, thì đúng là
những chuỗi ngày làm việc khổ sai dài đằng đẵng. Cứ mỗi buổi
sáng, lót dạ xong bằng mấy củ khoai mì, rồi cũng một túm “mì
khoai” và một ống nước mang theo, vác rựa ra đi, nhìn vào
đám rừng trước mắt sao mà nghe nó ngán từ trong xương ngán
ra. Thế nhưng sau này cũng rút được kinh nghiệm là chọn năm
bảy cây gần nhau, mỗi cây chỉ chặt một nửa, đến cây cuối cùng
thì chặt đứt hẳn cho nó ngã dây chuyền, đỡ được gần một nửa
công sức. Mà mỗi khi cả hàng cây đều đổ ào xuống cùng một
lúc, tiếng vang ra khắp cả rừng thì đó là những giây phút hạnh
phúc nhất trần đời!
Đốn cây lấy đất làm rẫy chung cho cơ quan đã đành, mỗi
đảng viên còn phải dọn thêm một khoảnh đất đủ trồng một
(1) Sau này là Giám đốc Sở Ngoại vụ Thành phố Hồ Chí Minh.