Page 212 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 212
Khi Tổ Quốc gọi 211
phải đi ra một con suối cạn gần cơ quan, và phải xuống cả chục
bậc thang mới tới dòng nước đang chảy lờ đờ vẩn đục. Cả ba
bốn chục người với một con suối như vậy, nên nhiều người bị
ghẻ lở, còn tôi lại thêm cái bệnh đau mắt hột.
Nhớ có một lần cậu Cường, người Bắc, tính rất nhát gái,
từ ngoài suối hớt ha hớt hải chạy tọt vào nhà, mặt mày đỏ ửng,
mồm nói liên miên “chết, chết, chết...!”. Hỏi ra thì cậu ta vừa ra
suối định tắm, nhưng vì vừa lãng tai vừa cận thị, lại không để
ý, nên khi đi đến tận bờ suối định bước xuống mới giật mình
nhìn thấy cô Cúc là thư ký đánh máy của cơ quan đang mình
trần ngồi tắm. Nghe kể mọi người đều cười rộ, có anh còn cắc
cớ hỏi sao không xuống cùng tắm cho vui làm mặt cậu ta càng
đỏ dữ. Cái anh chàng Cường này có cái đặc biệt là “khỏe như
voi” và là người hay lam hay làm. Mỗi lần đi vác gạo, mọi người
vác tối đa là hai mươi ký thì anh lại cõng đến hai mươi lăm hoặc
ba chục ký. Anh đảm nhiệm chăm sóc đám rau tăng gia của cơ
quan, rau lúc nào cũng xanh tốt. Nhớ có một lần phân bắc ủ
chưa ngoai, nhưng thấy đám rau chưa phát, anh sốt ruột đem
ra tưới càn, hơi hám bay vào thúi um cả cơ quan nên bị rủa một
trận nên thân.
Còn cô Cúc kể trên vốn là học sinh từ Sài Gòn vô, tuy không
đẹp nhưng trắng trẻo dễ thương, đã thành “của hiếm” trên rừng,
nên được nhiều người, không chỉ của cơ quan quân báo chú ý.
Nhưng có lẽ là người có số, nên lại chính một anh bên cơ quan
Phòng Chính trị đến đặt vé trước. Thông thường biết được bạn
mình đã có đôi, mà lại là người của một cơ quan bạn nên ai
cũng vùa vào, chớ không ai tán ra. Mỗi lần cô Cúc mang tài liệu
sang giao cho bên kia thì đồng thời cũng có một cú điện thoại
từ bên này gọi sang, báo cho “người” bên ấy biết để liệu bề hành
động. Mà trong rừng vắng vẻ đơn côi, đón đường mà “cưa”, lâu