Page 211 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 211
210 Khi Tổ quốc gọi
Chúng tôi thường đánh với đội của cơ quan Ban Tác huấn chỉ
cách chúng tôi có một cái trảng tranh, thường bất phân thắng
bại. Bên ấy anh Trần Đình Xu có được chiều cao tốt nên đánh
rất giỏi. Anh không đi tập kết, ở lại hoạt động và hy sinh cũng
trên chiến trường miền Đông, sau ngày giải phóng, Thành phố
có một con đường tại quận Nhất mang tên anh.
Ai đã từng sống ở miền Đông thì không ai không thuộc
lòng việc tăng gia sản xuất tự túc tự cấp, tự lo cơm ăn nước uống
cho mình, mà ngán nhất là cái chuyện cốt rừng làm rẫy và đào
giếng lấy nước sinh hoạt.
Lần đầu tiên tôi tham gia đào giếng khi dời cơ quan, một
anh ngồi dưới đào, một anh ở trên kéo đất. Ở Dương Minh
Châu phải đào xuống năm, sáu thước mới đụng mạch nước
ngầm, còn đất gò thì phải sâu hơn nữa. Rủi cho tôi là lần đầu
tiên đào giữa chừng lại đụng đá xanh, phải bỏ, đào lại giếng
khác, phí bao nhiêu là công sức. Đào xuống càng sâu thì càng
thiếu không khí, ngồi dưới rất mệt, và chỉ có ai từng đào giếng
mới thấm đòn cái mệt nghẹt thở này. Một buổi sáng tôi sốt sắng
một mình bò xuống giếng bỗng cảm thấy choáng váng ngột
ngạt không chịu nổi, bèn lập tức trèo lên ngồi thở. Lúc đó anh
Bạch, người cùng đào với tôi cũng vừa ra tới. Thấy vậy anh giải
thích là trước khi đào tiếp phải cẩn thận dùng cành cây quơ liên
tục để xua tan chướng khí, nếu không thì khi chui xuống sâu rất
dễ bị ngạt. Sau này khi ra Tiểu đoàn 302 tôi đã chứng kiến cái
chết của một anh cùng đơn vị khi đang hành quân không may
lọt xuống cái giếng cạn bên đường. Giếng thì không sâu, nhưng
chỉ chậm một chút thôi, lúc kéo lên thì anh đã chết ngạt, dù làm
hô hấp nhân tạo hết cách nhưng vẫn không cứu được.
Mùa khô thiếu nước, nên nước giếng chỉ được dùng để nấu
ăn và đánh răng rửa mặt, còn tắm giặt thì tất cả mọi người đều