Page 210 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 210
Khi Tổ Quốc gọi 209
đám lá khô để lấy trớn cất cánh cho cả thân hình to lớn của
chúng, nhưng khi tôi vừa giương súng thì cả đàn đã bay khỏi
tầm ngắm, còn ỉa phẹt phẹt. Lần này thì tôi ôm khẩu carbine
quyết tâm ngồi thủ dưới gốc cây, chờ nó về là có thể ung dung
lấy đường ngắm mà cho nó một phát. Nhưng chờ từ khi mặt
trời chưa lặn cho tới lúc tối mịt vẫn không thấy tăm hơi, bỗng
mây đen mịt mù kéo tới, tôi vội xách súng chạy về chưa được
nửa đường thì một cơn mưa to đã đổ ập xuống, báo hại về đến
nhà quần áo súng ống ướt sạch, và đêm đó bị sốt cao nằm vùi
mấy ngày liền. Có lẽ cái con ký sinh trùng sốt rét đã “phục kích”
từ lâu trong con người tôi, và đây là dịp tốt để nó giở trò nên
công thì chưa bắn được mà tôi lại bị nó hạ gục. Mà cái bệnh sốt
rét là bệnh “phổ thông đầu phiếu” của lính miền Đông, khó ai
tránh khỏi. Có lần tôi đến bệnh viện của Khu do anh Hồ Văn
Huê và chị Phạm Thị Yên phụ trách để khám bệnh thì thấy hầu
hết là bệnh nhân sốt rét. Còn qua Phòng Chính trị thì cũng thấy
hai ca sĩ trứ danh lúc bấy giờ là Minh Phụng và Ngô Y Linh
đang nằm đắp chăn rên hù hù. Có một anh tên là Đài cùng về
miền Đông một lượt với tôi bị sốt rét ác tính chết. Người ta bó
anh trong chiếc chiếu và mang xác vào rừng chôn, và trong khi
mọi người đang lúi húi đào huyệt bỗng nghe tiếng rên ư ư từ
chiếc chiếu phát ra. Đến mở ra thì thấy anh hơi nhúc nhích,
một lát là tỉnh lại, người ta bèn dìu anh về trại tiếp tục chăm sóc.
Thế là anh đã sống lại luôn cho đến ngày tập kết.
Đã thành nếp, mỗi sáng thức dậy, trước khi tập thể dục, mọi
người đều cố gắng hát to những bài hành khúc như Lên đàng,
Đi tòng quân, Tuyên truyền xung phong, Lên miền Tây Bắc... để
xua tan cái mệt mỏi uể oải qua một đêm ngủ trong rừng sâu âm
u, đồng thời cũng dùng làm hiệu lệnh thúc đít các anh chàng
đang cố ngủ nướng, mà đây cũng là một cách phòng bệnh có
hiệu quả. Hoạt động thể thao duy nhất thời đó là bóng chuyền.