Page 293 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 293

292  Khi Tổ quốc gọi


           tiếp quản sân bay Cần Thơ và tham gia điều hành các sân bay
           Tân Sơn Nhất, Biên Hòa và làm nhiệm vụ tại Campuchia.

               Giờ đây tôi đã được trở về quê hương Đồng Tháp sống một

           cuộc sống điền viên bên gia đình. Thời gian trôi đi nhanh quá. Mới
           đó mà đã sáu mươi năm từ khi chúng tôi ra Bắc. Cám ơn Đảng,
           cám ơn Bác đã nâng bước cho tôi được chiến đấu bảo về bầu trời
           miền Bắc và chiến thắng vẻ vang kẻ thù, góp phần thắng lợi sau

           cùng - Đại thắng Mùa Xuân năm 1975. Và chúng tôi đã RA ĐI
           VINH QUANG đúng như lời hứa trước khi xuống tàu tập kết.

               Tiếp theo là những câu chuyện về tình cảm lứa đôi cũng
           được kể và ghi lại trong tập sách nói trên.

                                            •

                            Em Ơi hÃY Đợi ANh VỀ
                              (Nguyễn Thanh hồng kể)



               Quê tôi ở rạch Cái Tôm, xã Tân Thuận Đông, huyện Cao

           Lãnh, mười hai tuổi tôi đã đi theo cách mạng vào du kích của xã,
           lớn lên thoát ly gia đình vào bộ đội chủ lực của tỉnh. Do yêu cầu
           hoạt động, đơn vị phải đi hết chỗ này tới chỗ khác, và khi tới ấp 1
           xã Tân An của thị trấn Cao Lãnh này tôi đã gặp một cô gái, sau

           đó nên vợ nên chồng lúc tôi hai mươi tuổi, còn cô thì mới mười
           chín. Được lệnh tập kết, ở tuổi thanh niên tôi cũng rất háo hức
           muốn đi xa, được học hành, bay nhảy, tiến bộ, ngặt nỗi là chỉ mới

           cưới vợ có hơn một năm! Nhìn cái bụng ì ạch của vợ, vài tháng
           nữa là sanh, tôi không nỡ, cô ấy còn trẻ quá! Gia đình hai bên đều
           nghèo, sanh đẻ biết nhờ cậy vào ai khi mình đang ở xa? Suy nghĩ
           đi, ở khiến tôi cứ mãi đắn đo, nếu muốn ở lại thì lên trình bày với

           cấp chỉ huy, vẫn còn hy vọng.
   288   289   290   291   292   293   294   295   296   297   298