Page 349 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 349
348 Khi Tổ quốc gọi
và thỉnh thoảng cũng nhận được vài bức thư của những người
thân quen đọc cũng đỡ buồn, thế nhưng ngoại trừ những giờ lên
lớp thì ngày cũng như đêm lúc nào tôi cũng canh cánh trông chờ
đến ngày được về nước nghỉ phép. Điều tôi khoái nhất khi về
nước là được thoát khỏi cái cuộc sống nhà binh, quanh năm suốt
tháng chỉ bó chân trong doanh trại, mọi sinh hoạt đều răm rắp
theo giờ giấc, đêm đến chín giờ là phải lên giường nằm ngủ. Tôi
thích được khoác lên mình bộ thường phục, tối tối một mình đi
lang thang trên các con đường vắng, thi thoảng ngửi thấy hương
hoa dìu dịu từ trong vườn của một nhà ai đó bên đường, hoặc
nghe một điệu nhạc uyển chuyển réo rắt của chiếc đàn violon,
có khi bất chợt được ngắm nhìn cảnh hạnh phúc của một đôi
trai gái khoác vai nhau đi chầm chậm, vừa đi vừa tâm tình... rồi
đến khuya ghé vào ăn một tô phở nóng trước khi trở về nhà ngủ.
Tôi may mắn là có anh Ba Thanh Nha đang sống độc thân
trong một cơ quan ở Hà Nội, có thể về ở chung trong những
ngày nghỉ phép, không phải sống lang thang rày đây mai đó
như một số trường hợp của anh em miền Nam khác. Mà về ở
với anh cũng có cái hay, bởi đó cũng là nơi các em cháu Nam
bộ thường tới lui trong những ngày nghỉ hoặc những lúc rảnh
rỗi, từ đó trở thành cái cầu nối cho tôi làm quen với nhiều đối
tượng, nhất là với các cô. Tôi cũng có thể đưa những người bạn
của mình đến chơi và cũng được tiếp đón thân tình. Đó là cách
sống chung của anh em miền Nam tập kết thời đó.
Như tôi đã dự định từ trước, trong chuyến về phép này làm
sao cũng ráng tìm được một đối tượng hợp ý để tiến tới xây
dụng tình cảm lâu dài. Mà người đầu tiên giúp tôi trong chuyện
này chính là anh Bảy Noãn.
Anh chở tôi trên chiếc Mô-bi-lết cà tàng đến khu Văn công
ở Cầu Giấy để tìm một người mà qua lục soát trong trí nhớ anh