Page 350 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 350
Ra đi để có ngày trở về 349
thấy có quen biết sơ sơ và cũng có thể chấm được là cô Ngô Thị
Hồng, vốn là người từng sống ở miền Tây với anh. Thế nhưng
khi đến nơi thì không gặp được vì cô đang đi vắng, mà lại giáp
mặt ông thầy dạy nghề cải lương của cô là ông Tám Danh.
Chúng tôi đâu có biết là ông già này đang canh các cô học trò
còn hơn canh con gái tơ trong nhà, nên anh Bảy Noãn mới mào
đầu mấy câu là đã bị “đỡ ngực” ngay, mà tánh của ông già Tám
thì đâu có cong queo khách sáo gì, nói dứt khoát là đừng có rớ
vô, để cho tụi nó còn học hành. Ông đã nói thế thì ai còn dám
rớ, rút lui là tốt nhất.
Sau đó tôi lại gặp cô Bạch Lan học ở Trường Trung cấp
Nông Lâm, nhưng hợp cũng nhanh mà rã cũng nhanh. Cô đã
mất cách đây vài năm, tuy tình cảm xưa kia giữa chúng tôi chỉ
có thế, nhưng khi đứng trước linh cữu tôi vẫn thấy có cái gì đó
khiến mình chạnh lòng. Tôi đã viết vào sổ tang: “Em ơi, thế là
em đã đi trước anh rồi!”.
Thế là trong lần nghỉ phép đầu tiên chỉ được con số không
trên bước đường “kiếm vợ”, hy vọng ở các lần sau. Nhưng các
lần sau cũng “chưa thật hoàn toàn đạt được kết quả mong muốn”
cho đến khi tôi về nước công tác vào đầu năm 1960.
Nhớ có một lần khi sắp rời Trung Quốc để trở về Việt
Nam, bỗng nhiên tôi bị đau răng. Qua kiểm tra phát hiện cái
răng trong cùng bị mọc lệch phải mổ, mà phải đến Bệnh viện
Trương Gia Khẩu nằm sát biên giới Mông Cổ mới làm được.
Được nghe nói ông bác sĩ ở đây là người từng du học ở Nhật,
chuyên môn rất giỏi, nhưng không biết giỏi như thế nào mà
ông ta chỉ chích thuốc tê rồi dùng đục chẻ cái răng làm nhiều
mảnh để lấy từng mẩu từng mẩu ra. Mà mỗi lần gõ búa vào
đục, tuy chỗ đó không cảm thấy đau nhưng nó dội lên tận óc,
buốt cả đầu. Ca mổ kéo dài trên một tiếng đồng hồ, ông ta thì