Page 432 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 432
Ra đi để có ngày trở về 431
Đúng như điều tôi suy nghĩ, khi các đợt ném bom đầu tiên
vừa chấm dứt là tôi được lệnh phải vào nắm ngay tình hình
thiệt hại của các radar cảnh giới thuộc các đơn vị phòng không
không quân ở Quân khu 4. Tất nhiên tôi phải chuẩn bị tư tưởng
cho một chuyến đi đường dài từ Hà Nội đến giới tuyến Vĩnh
Linh bằng phương tiện chủ yếu là... con ngựa sắt.
Từ Hà Nội, tôi ngồi tàu hỏa đến ga Ninh Bình thì xuống đi
bằng xe đạp. Từ bốn giờ sáng đạp tới gần trưa thì đến cầu Hàm
Rồng, và thay vì đi tiếp tôi lại đạp xe đến nơi tôi từng đóng quân
khi mới từ miền Nam tập kết ra hồi 1954. Đã ngót nghét chục
năm, đến nay thì con người và cảnh vật đã có nhiều thay đổi,
đời sống khá hơn, có nhiều nhà mới, người dân ăn mặc lành
lặn hơn, bất giác tôi nhớ lại cuộc sống cơ cực đói kém của đồng
bào năm 1954 mà mừng thầm. Tôi đã đến tận nhà tôi từng đóng
quân một thời gian khá dài thuở ấy thì được biết ông bà cụ đã
qua đời, một số anh chị lớn có chồng có vợ đã ra riêng, chỉ còn
lại hai người là cậu Ninh và cô Tích, cả hai đều đã lớn khôn.
Cuộc gặp mặt sau mười năm xa cách thật vui vẻ ấm cúng. Một
lần nữa tôi lại được xuống tắm trên dòng sông Mã trong xanh
và mát lạnh vào giữa buổi trưa hè. Nhưng cái cô Tích, khi tôi ở
đây thì còn rất bé, nay đã là một thanh nữ đẫy đà, thế mà lúc tôi
đang trầm mình dưới dòng nước mát thì cô cũng chạy xuống
tắm theo, mạnh dạn bơi đến gần, rồi cũng không ngờ lao đến
bám vào vai tôi, với chiếc áo bó sát bộ ngực căng tròn đầy sức
sống. Thú thật là tôi cũng bất ngờ và có hơi ngượng, nhưng lại
thấy lòng tràn đầy yêu thương bởi nó thể hiện sự hồn nhiên tin
cậy đối với tôi như khi cô còn là em bé khi xưa. Buổi tối, chung
quanh ngọn đèn dầu, cả ba chúng tôi đều tranh nhau kể những
chuyện đã qua, rồi tôi lại được nằm trên bộ phản mà tôi từng
nằm cách đây mười năm, đánh một giấc ngon lành, chuẩn bị