Page 500 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 500
Miền Nam gọi chúng tôi trở về 499
giờ phút chót thì bọn sát nhân lại muốn đánh lừa, tập hợp thanh
niên để mà tàn sát trước khi chúng chịu buông súng? Dù còn
bán tín bán nghi nhưng ai cũng háo hức nên ngồi trên xe mà
cứ bàn tán râm ran, nôn nóng theo dõi tin tức qua chiếc đài bán
dẫn mang theo, cho đến trưa thì nghe bài tuyên bố đầu hàng của
Tướng Dương Văn Minh, lúc đó mới tin chắc là Sài Gòn đã được
giải phóng. Thế là niềm vui, một niềm vui tột độ bỗng chốc ào
đến với tất cả các anh em chúng tôi trên xe, đó là một niềm vui
mà cả dân tộc từng chờ đợi suốt mấy mươi năm, phải đánh đổi
bằng biết bao xương máu và nước mắt mà bây giờ nó mới chịu
đến, đâu còn niềm vui nào to lớn hơn! Rồi bất giác tôi lại thở ra
một hơi dài nhẹ nhõm, cảm thấy trong người nhẹ như đang bay
bổng trên thinh không, nhẹ đến kỳ lạ khi sực nhớ ra rằng mình
không phải đang lao vào con đường sinh tử như chỉ cách có vài
giây trước đây. Thế là hết chết, hết chắc rồi đó! Vẫn còn có thể
sống lành lặn trở về với người vợ hiền, với đứa con thơ, có cái
mừng nào mừng hơn? Nhìn lên bầu trời lại thấy xanh hơn một
màu xanh hòa bình lặng yên không còn tiếng súng. Thầm cám
ơn những Đồng chí, Đồng đội đã thay chúng tôi anh dũng xông
ra phía trước, các Anh hùng Liệt sĩ đã lấy máu mình để đổi lấy
thắng lợi trọn vẹn của ngày hôm nay, cho đất nước được hoàn
toàn giải phóng, cho non sông được liền một dãy. Trước thắng lợi
to lớn như thế này liệu ai có thể kìm được những cảm xúc đang
trào dâng, thế nhưng có lẽ vì lúc bước chân lên xe ở Hà Nội, trước
những tin tức chiến thắng dồn dập trên chiến trường thì hình
như đã nhìn thấy thắng lợi đang gần kề, và nó tất yếu sẽ đến, cho
nên cái cảm nhận về niềm vui không đến mức vỡ òa để có thể ôm
nhau mà hò hét nhảy múa như cảnh mừng chiến thắng ở Hà Nội
mà chúng tôi được xem lại trên TV sau này. Lại phát sinh tâm lý
mình là kẻ đến muộn, người ta đánh đấm xong xuôi cả rồi, đến
nơi mình sẽ làm được trò trống gì đây? Chỉ biết cho xe chạy thật