Page 501 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 501
500 Khi Tổ quốc gọi
nhanh để may ra còn được hưởng cái không khí chiến thắng, cho
nên thay vì đến Ninh Hòa phải rẽ lên đèo Phượng Hoàng đến
Buôn Ma Thuột để rồi theo đường 14 về điểm tập kết Đồng Xoài
như kế hoạch đã định thì chúng tôi lại trực chỉ chạy thẳng theo
quốc lộ 1 vào Sài Gòn. Có lẽ không chỉ đoàn chúng tôi mới có
cái cảm nhận đó cho nên dọc theo quốc lộ chúng tôi cũng thấy
những đoàn xe pháo còn hối hả hơn chúng tôi.
Chạy đến tối thì đến Nha Trang, được bố trí nghỉ tại một công
sở của Chế độ cũ. Có lẽ đây là lần trú quân ngon lành nhất, bởi
qua mấy ngày đi đường quần áo người ngợm bẩn thỉu mà nay
được tắm giặt bằng nước máy nên thích ơi là thích. Sáng sớm thức
dậy chuẩn bị đi tiếp thì đã nghe tiếng dép kéo lê xào xạc của đồng
bào đi dự Lễ Chào mừng Ngày Chiến thắng và Lễ Kỷ niệm 1-5.
Đến trưa chúng tôi dừng lại tạm nghỉ ở Phan Rang dưới
cái khí hậu thật nóng bức của buổi trưa hè vùng cát ven biển.
Bất ngờ nhìn ra phía sau nhà tôi phát hiện một vườn mãng cầu
xiêm trĩu quả, có trái đã chín, da láng bóng. Nhớ lại cái mùi vị
vừa chua vừa ngọt của loại trái cây quen thuộc của vùng quê
Cao Lãnh khiến tôi thèm quá chi là thèm, thèm cái hương vị
của quê hương đã mấy mươi năm xa cách. Nhưng khi tôi hỏi
mua thì ông chủ nhà có lẽ vì không thích chúng tôi cho lắm nên
nhất định không bán, tôi đành nuốt nước bọt mà nhìn, tự hẹn
sẽ ăn một lần thỏa thích khi có dịp trở về vùng đất phù sa đầy
cây ngon trái ngọt của quê nhà.
Trên đường từ Phan Thiết về Đồng Nai có mấy cây cầu bị
quân Việt Nam Cộng hòa đánh sập khi rút chạy, may là còn
mùa nắng nên xe chúng tôi vẫn có thể chạy dưới lòng sông, lòng
suối vượt qua, không cần phải dùng tời kéo mặc dù trên mỗi
xe đều có trang bị. Dọc đường vẫn còn thấy xác một số xe tăng
địch bị bắn cháy.