Page 533 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 533
532 Khi Tổ quốc gọi
sĩ quan bộ đội chính quy, mang quân hàm quân hiệu, trang bị
súng ngắn, có giấy đi đường do bộ đội cấp, mà chị cũng không
phải là chức sắc gì của Chế độ cũ nên họ đồng ý trả lại nhà và
đất ở, còn trường học thì không. Cũng nhờ chuyến đi đó mà
chị có thể bán mảnh đất và nhà được mấy cây vàng, lấy vốn làm
ăn khi cả gia đình chuyển về Sài Gòn. Lại còn một việc khác tôi
cũng phải giúp khi chị đưa cả gia đình trở về Sài Gòn là nhờ các
đồng chí công an địa phương cho phép được nhập hộ khẩu, bởi
tuy có nhà nhưng chị lại không có tờ khai gia đình ở thành phố.
Tôi lại còn làm một việc hơi “liều” là thay chị đứng tên mua một
căn nhà ở Tân Quy Đông để chị và các con được ra sống ở vùng
ngoại ô, xa trung tâm thành phố.
Cũng vào đầu năm 1976 tôi có làm đơn bảo lãnh cho đứa
em ruột là Chín Giáp và đứa cháu ruột tên Tuyên đều là sĩ quan
Việt Nam Cộng hòa đang học tập cải tạo. Có người chỉ trích tôi,
nhưng tôi đã nói thẳng là chẳng lẽ sĩ quan quân đội thì không
có tình cảm và trách nhiệm gì với anh em trong gia đình hay
sao, cho dù đó là sĩ quan của phía bên kia. Hơn nữa đây là một
chủ trương của Nhà nước, không dính dáng gì đến trách nhiệm
phục vụ trong quân đội của tôi. Tôi còn nghĩ bụng nếu vì việc
này mà người ta không còn tin tưởng tôi do “có liên quan”, và
quá nặng tình cảm gia đình mà không phân biệt “địch-ta”, thì
tôi sẽ ra ngoài tìm việc làm, không có gì phải đắn đo suy nghĩ.
Ngày biết tin đứa em trai được ra trại, tôi ngồi xe jeep của Đơn
vị lên tận Trại Cải tạo Cà Tum ở Tây Ninh đón về mặc cho
những lời xì xào bài bác của không ít người chung quanh. Có
chuyện trục trặc nhưng kết thúc có hậu là khi tôi đến Trại thì
trời đã nhá nhem tối, họ lại chưa làm xong thủ tục, nhưng có lẽ
vì cái quân hàm đại úy và chiếc xe jeep mang biển số quân sự
mà họ chiếu cố giải quyết ngay trong đêm và sáng sớm hôm sau