Page 23 - nguyen vinh bao nhung giai dieu cuoc doi
P. 23
đờn với mấy anh lớn nên tôi chịu ảnh hưởng “cái
tính người lớn” của họ. Tôi được coi là “khôn trước
tuổi”, “già trước tuổi”. Có lần, một anh nhận xét
về tôi “cậu chín mầy coi nhỏ tuổi mà chững chạc,
người lớn hơn mấy người bạn cùng trang lứa, đó
nghen!”
Những năm này, khi tôi lớn lên đã thấy phong
trào dờn ca tài tử ở Cao Lãnh phát triển mạnh. Mấy
anh thanh niên biết đờn, tụ tập nhau thành nhóm.
Tôi nhớ cũng khoảng thời gian những thập niên 30,
40, bộ môn nghệ thuật cải lương, như một món ăn
tinh thần không thể thiếu, đang đi sâu vào đời sống
xã hội. Bà con từ thành thị đến nông thôn ai nấy
đều ưa thích cải lương. Thường vào dịp Tết, mùa
gió chướng về, thời tiết se se lạnh, gánh hát hay về
quê diễn tuồng. Có thể lúc đó chuyện ruộng nương
tương đổi rảnh rỗi hơn những mùa khác trong
năm. Ở Cao Lãnh, tôi nhớ lâu lâu có gánh hát nào
về hát mấy tuồng tích dù mới hay cũ, bà con đều
mê. Gánh hát vể làng, không có rạp, thường diễn
ở nhà lồng chợ. Họ dựng sân khấu rồi bọc đệm,
bọc vải xung quanh mấy cây cột nhà lồng để làm
rạp; trước cửa dựng thêm mấy tấm pa-nô giới thiệu
tuồng hát và để một cái bàn bán vé. Khán giả ở Cao
Lãnh lúc bấy giờ cũng nhiều loại: mấy bà có tiền
ngồi ghế hạng nhứt thích chưng diện, thích đeo hột
22 I KIMỬNG