Page 35 - nguyen vinh bao nhung giai dieu cuoc doi
P. 35

Nam Vang, không ai biết buổi sáng hôm đó,  tôi đã
                                      đón  chuyến xe  sớm  từ  Cần Thơ xuống Sóc Trăng,
                                      giá xe lúc này độ  3  cắc rưỡi.  Tôi  đi  tìm Trâm Anh

                                      theo mệnh lệnh của trái tim, chỉ mong thấy mặt cô
                                      rồi ra về cũng được. Vừa xuồng bến xe Sóc Trăng,
                                      tôi tìm đến ngối trường Dòng nơi Trâm Anh theo
                                      học.  Đi  ngang  qua  cầu  quây,  thật  ra  ngày xưa  có

                                      hai cầu sắt; về sau, người ta đã dỡ bỏ một cầu nên
                                      cầu  còn  lại  có  tên  Cầu  Quây.  Trời  lúc  này  chưa
                                      nóng lắm, tôi đi dưới hàng cây sao cao, dọc hai bên
                                      đường.  Không biết người ta trồng cây sao hồi thời
                                      nào,  nhưng chính nhờ dãy cây sao này, cảnh quan

                                      hai bên đường đẹp hơn.  Tôi đi lang thang qua hai
                                      dãy phố ra chợ Sóc Trăng. Chợ lúc này còn lèo bèo
                                      chưa sầm  uất lắm.  Đi  chơi  một lúc  tôi  sợ  đến giờ

                                      học sinh tan trường, phải quay lại. Giờ tan học, học
                                      sinh lần lượt ra về gần hết.  Tôi chăm  chú  nhìn kỹ
                                      từng người, vẫn không thấy bóng dáng Trâm Anh!
                                      Không biết hôm đó,  cô bị bệnh, không đi học hay
                                      là bận việc gì phải ở lại luôn trong trường? Nấn ná

                                      mãi,  tôi  cổ  chờ  đến  đầu  giờ buổi  học  chiểu  củng
                                     không  thấy  Trâm  Anh!  Nhưng  thật  ái  ngại,  tôi
                                     biết tìm  ai để hỏi  thăm  người mình  thương, mình
                                     nhớ...!  Chờ mãi đến 2 giờ trưa, tôi thất thểu đi qua

                                     Cầu Quây, đón chuyến xe cuối của Sóc Trảng đang
                                     “đế’ máy chuẩn bị trở lại Cẩn Thơ. Lúc này, đầu óc


                                     34  I  KIMỬNG
   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40