Page 34 - nguyen vinh bao nhung giai dieu cuoc doi
P. 34
chuyện đời thường hay mô tả văn vẻ, người ta bảo
khi mới gặp nhau đầu tiên, nếu có duyên với người
đó, mình sẽ có cái cảm giác lạ lùng của “coup de
foudre” - “tiếng sét ái tình”. Một cảm xúc không thể
cắt nghĩa! Tôi đã có cái cảm xúc bàng hoàng trước
nụ cười thẹn thùng, e lệ và giọng nói nhỏ nhẹ của
cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn ấy! Trâm Anh lúc nói
chuyện đã gọi tôi là “cậu ” (xưng hô theo vai vế của
cô đối với cậu út mười trong gia đình). Cô gái hồn
nhiên ấy cũng thích nghe tôi dờn và có lần yêu cầu
tôi đờn bản cô thích: “Cậu dờn ca lại bản canh 1,
canh 2, canh 3... gì đó đi!” Tự nhiên, tôi nhìn cô với
một sự trực cảm thiêng liêng lạ kỳ và tự nhủ: “Đây
đúng là người mình chọn. Lớn lên, nhất định mình
sẽ cưới cô này làm vợ!” Nghĩ là nghĩ vậy thôi, rồi
tôi cũng quên bẵng, đâu đã biết yêu đương gì. Hơn
nữa, hồi này, mấy anh con trai mới lớn còn nhát
lắm! Dẫu có ý, có tứ với cô gái mình yêu mến vẫn cứ
giữ kín trong lòng, coi như không có chuyện gì xảy
ra. Câu chuyện tình cảm của tôi rồi cũng nhẹ nhàng
nằm im trong tim. Sau thời gian học ở Cao Lãnh,
Trâm Anh lại trở vê' Sóc Trăng với gia đình.
Thời gian sau, trở thành anh con trai đĩnh đạc
hơn một chút, tôi bỗng nhớ đến Trâm Anh nhiều
hơn. Thì ra lúc nào cô cũng lẩn khuất đâu đó trong
tâm tưởng của tôi! Bởi vậy, trước ngày chuẩn bị đi
NHỮNG GIAI ĐIỆU CUỘC ĐÒI I 33