Page 36 - nguyen vinh bao nhung giai dieu cuoc doi
P. 36

của  tôi  trống  rỗng,  trong  lòng  cứ buồn  rười  rượi,
           như một kẻ thất tình!



               Tàu  đang  chạy,  lâu  lâu  sắp  đến  bến  trạm  nào

           đó,  tàu  “súp  lê”  inh  ỏi.  Một  lúc  sau,  hoi  yên  yên,
           bỗng dưng ai đó cao hứng cất tiếng hò:
                    HÒ...Ơ...

                    Tàu Nam  Vang chạy ngang cồn cát
                    Thuyền càu anh đậu sát mé chà

                    Biết em còn một mẹ già
                    Muốn vô hoạn dưỡng biết mà đặng không?

                    HÒ...Ơ....

                    Con cá lòng tong
                    ẩn bóng ăn rong;

                    Anh đi lục tỉnh giáp vòng;
                    Tôi đây,  Trời định, xui lòng thương em...

                    HÒ...Ơ...
                    Ngó lên Châu Đốc Vàm Nao

                    Thấy tàu anh chạy như dao cắt lòng...
                Trời Oi! Sao câu hò nào cũng như thấu hiểu tâm

            can bị giằng xé của tôi lắm vậy! Lòng tôi như chùng
            lại, không nguôi nghĩ về Trâm Anh. Ngó  lên  Châu
            Đốc Vàm Nao.  Thấy tàu anh chạy như dao cắt lòng.
            Chính ra câu hò ấy đang vận vào người của tôi, là


                                   NHỮNG GIAI ĐIỆU CUỘC ĐỜI  I  35
   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40   41