Page 22 - TỔ QUỐC GỌI
P. 22
lấy một con mắm cá lóc mang qua chung chi, nhưng lại bị thím
Chín chê là mắm bị chua làm tôi tức quá chừng, bởi Má tôi là
người làm mắm ngon có tiếng ở Cao Lãnh. Biết nhà chú Chín T
là nơi chứa cờ bạc, sợ tôi bị rủ rê sa đà vào con đường đen đỏ, Má
nói một câu thật đơn giản nhưng rất chí lý rằng cờ bạc ăn tiền
chính là muốn móc tiền trong túi người ta làm tiền của mình.
Sau này khi lớn khôn tôi mới nghiệm ra rằng tuy Má tôi là người
không được học hành bao nhiêu, chỉ mới biết đọc biết viết mà có
thể nói lên cái lý đó bởi vì Má tôi là một con người lương thiện,
muốn dạy tôi đừng bao giờ có lòng tham, chớ có lấy cái không
phải là của mình đem về làm của mình. Và đây cũng là những
điều chỉ dạy rất quý báu của Má đối với tôi.
2. Cảnh chợ quê tôi
Nhà Ông Bà nội và trường học chúng tôi rất gần chợ nên tôi
thường ra đấy chơi. Phải chăng do đây là nơi tập trung nhiều
sắc thái riêng của quê hương gắn liền với thời thơ ấu, nên dù có
đi đâu, đến vùng phồn hoa đô hội nào tôi vẫn nhớ đến cái chợ
nửa quê mùa nửa thành thị này.
Ở ngoài chợ người ta thường bán cá lia thia túm từng con
trong túm lá môn, tuy giá mỗi con chỉ một xu nhưng ít khi tôi
có tiền mua nên đòi xem thì nhiều mà mua thì ít, nhưng con
nào mua được đều là nhứt đám.
Ở cái chợ này không có phiên nào vắng bóng những con
chim sắc bông, áo dà được nhốt trong những chiếc lồng xinh
xắn, người bán chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có cả đám con
nít chúng tôi đến bu quanh xem một cách thèm thuồng.
Ở cái chợ này đến mùa nước nổi thì các loại trứng cúm
42 Nguyễn Long trảo