Page 33 - TỔ QUỐC GỌI
P. 33
Lúc mười hai tuổi tôi bị bệnh sốt rét cách nhật, một ngày
có, một ngày không, Ba tôi phải mượn tiền đi mua thuốc
quinine về bán lấy lời để có thuốc cho tôi uống. Lúc đó
cái bụng tôi binh rỉnh, ghẻ ngứa đầy mình, nhìn như con
“lươn bông”, thấy cảnh tôi đau hoài anh Ba Thanh Nha
nói: “Noãn, mầy thèm cái gì thì cứ ăn cái nấy rồi chết phứt
đi cho xong, thấy mày đau hoài tao rầu quá!”. Anh đã nói
thật lòng mình.
Theo quan niệm của tôi trước đây thì tôi cho rằng trong xã
hội, phải có người giàu, người nghèo; người nghèo phải đi
làm mướn cho người giàu, thì xã hội mới sống được; nếu
như ai cũng giàu, hoặc ai cũng nghèo cả, thì xã hội này sẽ
chết hết!
Khi tôi nói quan niệm đó thì anh Ba Nha và chị Bảy Liên
cho rằng tôi nói như vậy là sai. Như ở nước Nga đâu có ai
nghèo, không có ai làm mướn cho ai cả. Vì mọi người đều có
việc làm, đều khá giả, nhưng đâu có ai chết đâu!? Trong đầu
tôi lóe lên một tia sáng về đời sống xã hội ở nước Nga. Tôi
ước ao sao cho nước mình cũng được như nước Nga để Ba,
Má tôi và anh em chúng tôi khỏi khổ, mặc dầu tôi không
biết Chủ nghĩa Cộng sản ra sao và nước Nga ở đâu. Nhiều
lúc tôi suy nghĩ thấy trong gia đình tôi, Ba, Má tôi đều chịu
cực, chịu khổ để lao động, buông nghề này bắt nghề khác.
Ba tôi phải chèo ghe đi lên đi xuống ở Cà Mau buôn bán; rồi
phải trực tiếp cầm cày, cày ruộng... Má tôi thì tảo tần buôn
bán suốt ngày làm ăn, bốn giờ khuya phải thức dậy đi chợ,
đến tối mịt mới về tới nhà... mà sao Ba, Má tôi vẫn nghèo
hoài? Bác Ba tôi là một nhà “thâm nho”, cứ chê Ba, Má tôi
là vì “dốt quá” nên mới vậy! Dần dần lớn lên, tôi mới hiểu
là do hoàn cảnh xã hội lúc đó, như: nước lụt lúa chết, chuột
53