Page 5 - TỔ QUỐC GỌI
P. 5
như thế. Tức mình nửa đêm ra quan sát, phát hiện thủ phạm là
một bầy ốc hương đang xơi ngon lành. Cáu quá lấy cây đập cho
bằng sạch rồi tiếp tục trồng. Nhưng hôm sau không biết từ đâu
nó lại lũ lượt kéo đến ăn tiếp đành chịu thua luôn.
Bên cạnh nhà có con kênh đào rộng chừng sáu, bảy mét, sâu
khoảng ba mét, bắt đầu từ sông Cao Lãnh ăn ra đến đường lộ,
chúng tôi quen gọi đó là con mương. Tôi bắt đầu tập và biết bơi
tại con mương này khi tôi được khoảng sáu, bảy tuổi. Ban đầu
tôi ôm cây chuối tập đạp chân đẩy cây chuối đi, về sau lấy hai trái
dừa khô cột vào nhau để dưới ngực, hai tay bơi như bơi xuồng,
còn hai chân vẫn đạp như khi bơi theo cây chuối. Khi đã quen tay
quen chân thì đẩy trái dừa ra khỏi ngực, bơi không. Ban đầu chưa
quen bị sặc nước thì phải mau mau ôm lại trái dừa cho khỏi chìm.
Cứ như vậy mà tập dần cho đến lúc có thể bơi từ bên này qua bên
kia con mương. Về sau do bơi tới bơi lui nhiều lần mà trở thành
bơi giỏi. Vì ở vùng sông nước, đám bạn nhỏ thường thách nhau
bơi đua nên sau này khi vào bộ đội tôi có thể bơi đi bơi lại cả cây
số, cũng không bao giờ phải e sợ khi qua sông qua suối.
Con mương này cũng là bến đậu xuồng ghe của các nhà
trong xóm, có khi một lúc đậu đến hai, ba chiếc. Tôi thích nhất
lúc có ghe của Ông già về đậu dưới bến vì chúng tôi được xuống
ngủ để trông ghe. Chúng tôi có những buổi tối vui vẻ là bơi
xuồng vớt lũ cá trèn lá đang ngủ lờ đờ trên mặt nước đem lên
kho mặn và nấu cháo ăn cữ khuya; chúng tôi có thể mang cơm
nguội xuống ăn với mật ong do Ông già chở từ Cà Mau về hoặc
nấu chè hột vịt với mật ong.
Tại con mương cạnh nhà, mỗi khi nước kém, chú Tư Cận là
con của ông Hai Lịnh thường bỏ mồi dụ cho lũ cá ngoài sông cái
vào ăn, rồi dùng đăng chặn cửa mương lại, chờ nước ròng cạn
25