Page 10 - TỔ QUỐC GỌI
P. 10
của anh em tôi. Nhớ mỗi bận ba tôi đi buôn từ Cà Mau về, tôi
thọc tay vào bao “cà ròn” nắm một nắm tôm khô, thượng lên
cây mận hái trái ăn, ăn ngon lành, ăn không biết chán, khi nào
ăn hết nắm tôm khô thì chạy xuống lấy nữa, ăn đến đã mới thôi.
Có lẽ đây là “sáng kiến” của riêng tôi, ít có người biết cái hương
vị độc đáo của nó để trải nghiệm thưởng thức.
Trên mảnh đất quanh nhà, xoài, mận thì nhiều, nhưng dừa
thì chỉ có một cây nên Bà nội rất quý, thường đợi cho trái thật
khô, hái xuống nấu cà ri, hoặc thắng dầu để thắp đèn vì thời đó
rất hiếm dầu lửa. Nhưng chúng tôi lại rất thèm uống nước dừa
tươi, nhất là vào những hôm trời nắng nóng, vì thế tôi và anh
Bảy Noãn lại nghĩ chỉ có cách làm thế nào để khi hái dừa ném
xuống mà Bà nội không nghe thấy tiếng dừa rơi thì mới được.
Mỗi khi muốn uống nước dừa chúng tôi nói với Bà là ra vườn
giẫy cỏ và đắp gốc cây, việc chúng tôi thường làm. Chúng tôi
mang theo một cái chét, một loại dụng cụ dùng để giẫy cỏ, rất to
bản, và một con dao. Mỗi lần như thế thì một trong hai đứa trèo
lên cây, còn đứa kia thì ngồi bên dưới chờ. Khi hái xong, ném
xuống đất thì cũng là lúc đứa bên dưới phối hợp, liên tục đập
cái chét xuống đất nghe “bịch, bịch...” cũng giống như đang đắp
gốc cây, đố ai mà biết được có tiếng dừa rơi. Xong xuôi chúng
tôi lấy dao vạt đầu tu sạch nước, còn bổ đôi để ăn cả cái. Sau đó
nhanh chóng mang tất cả vỏ dừa vùi thật sâu dưới đáy mương,
chùi mồm chùi mép, rồi ung dung xách dụng cụ trở vô nhà. Với
kế sách đó, rất nhiều lần chúng tôi đã hái trộm dừa ăn trót lọt mà
Bà nội cũng không hay biết gì cả. Chỉ có Má mới biết là chúng
tôi đã làm những chuyện quấy quá ấy mỗi khi đưa áo cho Má
kết nút, lại nhìn thấy vết trầy xước trên ngực và bụng chúng tôi
do tuột lên tuột xuống lúc trèo dừa, nhưng không bao giờ Má
30 Nguyễn Long trảo