Page 226 - hoa đồng
P. 226
Nghe cái giọng hốt hoảng của thằng Điền, Năm Đợi
ráng gượng đầu dậy. ừ, đỡ nè. Không phải đỡ cha mà là đỡ
cái chai cha nó vừa liệng xuống. Còn giọt nào đâu. Chỉ có
một chai nhưng thằng Điền biết đó là chai cuối cùng.
Thường cha nó uống đâu với ai đã đời rồi, ổng sẽ xách một
chai đi kiếm chỗ nào có thể ngồi mình ổng, uống tiếp. Mà
Năm Đợi ngồi toàn chỗ ngặt. Khi thì chui vào gốc tre, bụi
chuôi làm mồi cho muỗi, lúc leo lên mái nhà sỢ té mắc dịch,
lúc lại ra ngồi mé sông chờ hà bá. cả cái cụm dân cư mấy
chục hộ gia đình đã quen với cảnh anh em thằng Điền, con
Thanh xách đèn rối rả đi kiếm cha. Hồi đầu, mọi người còn
đi kiếm tiếp, riết thành quen, ai hơi sức đâu mà lo cho cái
thằng cha già ham nhậu. Không ai kiếm rồi cũng tự lết về.
Người ta nghĩ vậy nhưng thằng Điền thì không. Nó biết,
không phải ngày nào cha cũng uống nhưng mỗi lần uống
phải uống cho rát ruột, uống cho thấm xương, uống tới khi
con mắt nhắm híp, đóng ghèn, ráng mở ra, lại uống, rồi
nhắm tiếp. Uống mà không ai kiếm về thì ngồi chỗ nào ngủ
luôn chỗ đó. Ai nói rượu vào lời ra, riêng Năm Đợi càng
uống càng ngậm miộng. Có lúc trỢn tròn con mắt, ực xong
một ngụm, ông nghiên răng trèo trẹo, bàn tay ô dề nắm chặt
như thể bóp nát được cái chai. Thường khi say chỉ nghe
Năm Đợi hát, mà cũng chỉ hát hoài một câu tưởng đâu
chẳng ăn nhập gì tới cuộc đời ăn nhậu của ổng: “Bao năm
chiến chinh cảnh mưa hom trên đồng ruộng, nay đã hòa bình
sao còn nặng đau thưcmg, nay đã hòa bình sao còn nặng đau
thương...”. Nghe đâu đó là bài hát binh vận ngày xưa, nhờ
nó, biết bao kẻ lầm đường lạc lối buông súng trở về. Thằng
Điền hiểu không hết nhưng nghe cái giọng ông hát sao mà
buồn xác buồn xơ. Nhất là bây giờ, khi cha nó đang treo tòn
Tuyển tập truyện ngổn tác giả nữ Đồng Tháp h o a , 229
đồng

