Page 230 - hoa đồng
P. 230
Thằng Điền nói để nó đi mần nuôi cha, mơi mốt có tiền
bồi thường nhà nước trả, kêu cha nó để đó dưỡng già. Ông
Năm cần gì mây đồng tiền đó. Ông nhớ ruộng! Cả đời ông
vùi mặt vô đất. Cứ tới mùa thì trồng lúa, hết mùa ông sạ
điên điển cho đất đỡ cằn. Ông giận con gái, nó giống hệt mẹ
nó, hở ra là chê ông. Rằng ông không biết mần ăn theo kiểu
mới này nọ. Nó làm cán bộ ở xã được mấy bữa đã kêu cha
bảo thủ làm mất uy tín nó rồi. Chỉ khác là nó chưa bỏ ông
mà đi. Ông giận nó dẫn trai về dụ ông bỏ đất. Cái thằng trai
kỹ sư gì đó, bận áo lúc nào cũng bỏ trong quần, làm bộ vo vo
ống cẳng lủm chủm quanh cánh đồng một lát rồi tuyôn bố
chỗ này có thể làm cụm công nghiệp được. Đất có địa thố gì
không biết, chỉ biết đang mần ruộng lúa tốt bời bời, mắc gì
làm công nghiệp. Không hiểu nổi, ông thấy xót ruộng lắm.
Nhưng ông không nỡ mích lòng con gái mới chết chớ. Cái
bữa người ta thông qua quy hoạch gì đó, thấy mấy cái đường
vẽ loằng ngoằng rối như mạng nhện, cộng thêm cái điệu
thao thao của thằng kỹ sư hay bỏ áo trong quần, ông không
hiểu gì ráo trọi nhưng nhìn nét mặt khẩn cầu của con gái,
khi người ta giơ tay cái rào, ông cũng giơ theo.
Vậy không phải con gái ông dẫn trai về dụ ông lấy
ruộng là gì. Nó lợi dụng cái yếu đuôi đơn độc trong lòng
ông. Ông SỢ một câu nói nặng của mình lỡ làm nó giận, nó
đi như mẹ nó.
Lỡ một vụ rồi, ông nhớ ruộng hết biết. Mỗi lần nhớ
ruộng không chịu nổi, ông ra nằm ngoài mả má thằng Điền,
đổ nghe tiếng côn trùng kcu cho nó đã. Kệ, dù gì cụm công
nghiệp chưa làm, má thằng Điền còn cơ hội chờ đây thêm ít
bữa.
Tuyển tập truyện ngắn tác giả nữ Đồng Tháp h o a , 233
đồng

