Page 228 - hoa đồng
P. 228
Cuối cùng, thằng Điền cũng đỡ được ông Năm Đợi
xuống gốc cây. Còn thở khi khì, ông nhướng con mắt, tay
đập mạnh len vai nó:
- Thằng Điền mày có giận cha không hả thằng Điền?
- Cha mần chi con giận?
Nó định ghé vai đỡ ông về, ông gạt:
- Mày dắt cha qua gò mả đi, ngủ cho mát!
Cái gò mả biết khôn nhú lên khỏi mặt nước còn dư chỗ
cho má thằng Điền nằm. Xung quanh điên điển rỢp mình
như ôm lấy nấm mồ, làm nó bớt trơ trụi, quạnh quẽ.
- Lạnh gần chết, ngủ gì cha?
Ông Năm Đợi tựa lưng vô người đàn bà xấu số. Hai cái
lạnh ngắt gặp nhau, tê tái rồi không lạnh nổi nữa. Má thằng
Điền ơi, bà ở đâu tự dưng thảy vô cuộc đời tui một cục đỏ
hỏn không có mặc quần. Bả đâu có dính dáng gì tới ông. Mà
phải chi bả có dính dáng như người ta đồn có khi ông còn
thấy an ủi. Thiên hạ mồm miệng thiệt độc ác. Người ta đồn
ông gạt má thằng Điền rằng ông chưa có vợ, lịu tịu với
người ta. Tới có con rồi bả mới biết, bả nhục quá nôn tự vận,
trước khi chết còn nhắn với người ta dặn ông ra gò điên điển
vớt con về.
Bả là vợ của thằng khốn nạn nào, phải chi bả là vợ ông
thiệt thì đã yen thân rồi. Bả không phải nằm đây, nghe lời
ông, đợi một ngày cái thằng khôn nạn đó tới khóc hu hu
nhận mình là chồng. Ông đã nói với thằng Điền để má con
nằm đó đi, chờ coi. Thằng nhỏ luôn biết nghe lời ông, ngoan
ngoãn gật đầu. Nó mơ hồ nghĩ, vạt điên điển này ngày xưa
che chở cho nó, giờ chắc cũng đủ sức chở che cho má nó.
Tuyển tộp truyện ngắn tác giả nử Đồng Tháp h o a . 2 3 1
đống

