Page 227 - hoa đồng
P. 227
teng trên cái võng còng. Dòm ra phía ngoài, trăng non, đủ
thấy cánh đồng loang loáng nước, vạt điên điển om om hơi
rạp mình xuống. Có con đom đóm vụt ra từ cái gò mả, đang
dáo dác tìm chỗ trôn tiếp.
Thằng Điền thây hơi sợ. Không phải sợ ma, chỗ này
ngay cả cái gò mả cũng quá quen thuộc với nó. Mà nó sợ cái
bộ dạng của cha nó. Bữa nay ổng thiệt kỳ. Ngồi đâu không
ngồi, lại ngồi ngay cái chỗ đó. Cái chỗ có nhánh còng bự
chảng lại cong oằn như đang giăng võng. Cái chỗ mà đâu
lâu lắm rồi, cũng mùa nước như vầy, nước lớn hơn, liếm
ngang thân còng. Có người đàn ông mảnh khảnh ráng hết
sức kéo cái hòm mục, trong đó có chứa thân xác một người
đàn bà, treo len chỗ cái nhánh còng giăng võng đó, chờ
nước dựt tìm chỗ mà chôn. Người đàn bà xấu sô" đó đâu có
dính dáng gì tới ông, nhưng dính dáng tới thằng Điền. Bả là
má nó. Thì tin vậy đi, người ta đồn mà. Nghe nói, trước khi
Năm Đợi tìm được xác má nó, ông đã vớt được cái thau giặt
đồ, có thằng nhỏ không mặc quần hay là không có quần để
mặc, nằm gọn lỏn ở trỏng. Cái thau giặt đồ sợ sóng đánh len
lỏi trôn vào giữa rừng điên điển. Đem đó trời mưa, có giông
nữa, nên sáng ra những vạt điên điển ngợp mình trong nước,
mắt lá mỏng manh trầy trụa, từng nhánh bông vàng xơ rải
dập dềnh mặt sóng. Lạ thiệt, trong cái thau giặt đồ không có
miếng nước. Dường như những cành điên điển yếu ớt này
đã bâu vào lưng nhau chở che cho cái thằng nhỏ không mặc
quần, chờ ông tới.
- Cha mần sao vậy cha?
230 h 0 a A Tuyển tập truyện ngắn tác giả nữ Đồng Tháp
đổng

