Page 193 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 193
192 Khi Tổ quốc gọi
Về đến Giồng Dinh của tỉnh Tân An, chúng tôi phải dừng lại
chờ chuyến giao liên đi tiếp bởi vừa qua quân Pháp vừa nhảy dù
xuống đây, chắc là cơ sở chưa được hồi phục. Trong những ngày
chờ đợi, hằng ngày tôi đều nhảy xuống kênh Mớp Xanh dùng
tay không mò cá bởi đâu có biết trước mà mang theo ngư lưới
cụ. Một mình tôi xuống dậm dấu mò một lúc thì không những
đủ cá cho tiểu đội ăn cả ngày, mà còn dư có thể làm khô mang
theo ăn dọc đường. Nói dậm dấu nghe đơn giản nhưng cũng
lắm công phu và kinh nghiệm, bởi từng bước phải ấn mạnh
chân xuống bùn tạo được những dấu chân sâu và đều đặn dưới
lòng kênh, dậm xong quay trở lại phải huơ mạnh tay dưới nước
thì cá mới hoảng hồn chui xuống trốn, rồi đôi bàn tay phải nhẹ
nhàng úp xuống tóm những chú cá nhát gan ấy, nếu lôi thôi thì
chúng cũng vọt khỏi tay chuồn mất. Tuy nhiên nhiều lúc cũng
mất hồn mất vía khi cho tay vào hang mò mà lại đụng cả đùm
rắn nhớt nhợt. Mà cái khoái khi đi mò cá giữa trưa là được ngâm
mình dưới dòng nước mát, đâu có ngán cái nóng gay gắt giữa
cánh đồng trống không một bóng cây của Đồng Tháp Mười.
Vào một buổi trưa, được báo là đường liên lạc đã thông,
mừng quá chi là mừng vì thời gian nằm chờ đã lâu, khá nóng
ruột, bèn vội vã lên đường. Khi đi ngang khu vực Nhà máy
Đường Hiệp Hòa thì ngửi thấy mùi mía cháy thơm phức cả một
vùng. Quá nửa đêm, khi đến chỗ dừng chân chờ vượt sông Sài
Gòn thì gặp một đoàn từ bờ bên kia qua, có mấy cô mặc đồ
đen quần xắn cao, đêm mờ mờ mà thấy cô nào da cũng trắng,
mặt cũng xinh, có lẽ xuất thân từ dân thành thị. Gặp nhau giữa
đường bên nào cũng mừng, biết phía trước là an toàn, bởi đó là
quãng đường đoàn bạn vừa mới đi qua. Tuy biết thế nhưng vẫn
cứ tranh thủ hỏi han thăm dò đủ thứ. Nhớ có một anh lo lắng
hỏi từ đây xuống tới miền Tây còn bao nhiêu cây cầu khỉ nữa,