Page 497 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 497
496 Khi Tổ quốc gọi
bị thương tật? Và câu trả lời cũng được khẳng định: Nhất định
chúng tôi sẽ lấy tình cảm của người cùng cốt nhục Việt Nam,
người con của miền Nam ruột thịt để đối xử khoan dung với
họ... Đang suy nghĩ miên man bỗng giật mình nghe tiếng xe rồ
máy rồi tiếng còi thúc giục nên đứng vội dậy trèo lên xe đi tiếp.
Đến Quảng Nam chúng tôi ghé thăm gia đình anh Ni, một
cán bộ cùng đi trong đoàn. Mấy chục năm xa cách, phải qua hỏi
han nhiều người mới tìm được nhà, mà cái gọi là nhà thực tế
chỉ là cái chòi, một cái chòi theo đúng nghĩa của nó. Tuy được
gặp lại những người thân thì vô cùng mừng rỡ, nhưng cũng rất
xót xa cảnh người còn người mất, mất vì tuổi già cũng có, mà
mất vì bom đạn của chiến tranh thì nhiều hơn. Mà ở cái huyện
Điện Bàn này, nơi bị chiến tranh chà đi xát lại nhiều nhất trong
tỉnh Quảng Nam, và cũng có thể là của cả miền Nam, thì có biết
bao gia đình cũng cùng hoàn cảnh tương tự, một túp lều không
hơn không kém, nhưng cũng phải dựng đi dựng lại nhiều lần,
và không một gia đình nào không bị mất mát vì bom đạn, giết
chóc, có gia đình còn tan cửa nát nhà. Đến hôm nay ngồi viết
lại đoạn này, tôi không thể quên những điều tai nghe mắt thấy
đau lòng ấy dù chỉ một lần ghé qua, và nghĩ rằng dù trong hoàn
cảnh kinh tế còn khó khăn như hiện nay mà Nhà nước vẫn
bỏ ra mấy trăm tỷ đồng để xây tượng đài “Mẹ Việt Nam Anh
hùng” tại đất Quảng Nam, tượng trưng cho tất cả các Bà Mẹ
Anh Hùng trong cả nước, cũng thật là điều đáng làm.
Khoảng bốn giờ chiều ngày 29 tháng 4, khi đến xã Tam
Quan của tỉnh Bình Định thì không ngờ đoàn xe lại chạy ngang
qua vùng quê của anh Thiếu tá Phùng Tử Trà và anh cũng kịp
nhận ra khu nhà xưa nằm ngay bên cạnh đường nên đề nghị
cho xe dừng lại. Khi mới bước chân vào nhà thì mọi người đều