Page 357 - nam bo xua va nay
P. 357
thùy, thật tình tôi chỉ cảm xúc với vẻ đẹp thơ mộng của Đông Hồ
trong nắng sớm lung linh và những đêm trăng ngời mặt nước. Yêu
Thạch Động với dáng núi đơn độc giữa trời mây lồng lộng và huyền
thoại Thạch Sanh nương tựa cội “hàn da” vào hang động giết Đại
bàng cứu công chúa. Tôi chưa cảm nhận dược chiều dài lịch sử Hà
Tiên và chiều thẳm sâu của “Hà Tiên văn hiến”. Mà hồi ấy hơi sức
đâu tìm hiểu sâu xa. Chuyện áo cơm đủ làm đờ đẫn con người rồi.
Đến tuổi xế chiều mới thấy yêu tha thiết miền đất Hà Tiên.
Yêu văn chương Hà Tiên gắn chặt với thiên nhiên thành một cõi.
Một cõi thơ văn “rực rỡ ở chốn góc biển chân trời” (Trịnh Hoài Đức
- Gia Định thành thông chí).
Nhiều lần về lại Hà Tiên từ năm 1979, lòng cứ vương vương
nỗi niềm gì đó, như thế cảm hoài, vọng tưởng, khát khao.
Quãng đường Rạch Giá đến Kiên Lường 60 cây số, đồng bãi
ven đường và sâu hơn nữa, vẫn hoang sơ, như miền quê chưa khai
phá ! Rặng Thất Sơn tím thẩm trên đồng xa phía bên phải. Bên trái
thấp thoáng Ba Hòn, như ba người đứng đợi. Thùy dương và rừng
tràm mù mịt trải dài theo dệ đường xe. Nhà cửa đơn sơ, tiều tụy, mái
lá cột tràm vách đứng... tưởng đến vang bóng khai hoang thời Mạc
Cửu. Kiên Lương thị trấn nghèo, trầm lặng như người miền quê
cam chịu. Xa một chút những ngọn núi đá vôi vút lên nền mây xanh
biếc, núi Còm, núi Xà Ngách, núi Trầu, núi Mo So, núi Mây... như
những nét chấm phá tuyệt vời trong bức tranh rừng cây, đồng ruộng
bao la, vô tận. Ta cảm thấy Hà Tiên lộng lẫy, mêng mông.
Qua khỏi Kiên Lương, bỏ lại sau làn khói trắng nhà máy Xi-
măng hòn Quéo, hòn Me, hòn Đất (nơi chị Sứ, người con gái Kiên
Giang lẫm liệt với kẻ thù) từ hướng nam, hòn Phụ Tử sừng sững
giữa biển xanh, cách bờ vài mươi phút thuyền chèo, một thắng cảnh
386