Page 359 - nam bo xua va nay
P. 359
Giờ đây, “thành quách đã điêu tàn, lũy sụp, hào sâu cạn nước”.
Bóng người lính xưa đồn trú can trường đã chìm vào dĩ vang, nhưng
tiếng trống canh đêm Giang Thành (“Giang Thành dạ cổ”) còn mãi
mãi trong thơ của thi đàn “Chiêu Anh Các”. Gợi nhớ công lao khổ
nhọc người xưa xây dựng “núi”. Pháo đài án ngữ lối vào Hà Tiên từ
phía biển Xiêm La, đào hào đắp lũy Giang Thành - phía bắc - nghiêm
ngặt canh giữ cương giới Châu Đốc - Hà Tiên.
Hà Tiên xưa đã là một cõi biên thùy vững chắc: “Càng khuya
càng nhặt máy binh... ” (Giang Thành dạ cổ). Một cõi thơ lung linh
hồn nước, đậm thắm tình người: “Lưới chài phơi trải đầy tròi hạ,
gởi rượu say sưa toại nghiệp hằng. ” (Lư khê ngư bạc).
Về Hà Tiên cứ như đi vào quá khứ lớn lao, gặp lại vang bóng
một thời xưa gian nan, lừng lẫy. Như say như đắm trong cảnh sắc
nước non kiều diễm, ngẩn ngơ trong dòng chảy thơ ca.
(Xưa & Nay Xuân 98)