Page 44 - phan 2
P. 44
nhằm chế nhạo các chị em ham “hướng thượng”: “Ra đi, ra đi,
thề lấy chỉ huy...!.”
Sau khi đã quen với lối sống tản cư thì Ông Bà già cũng
phải tìm cách làm ăn, bởi chẳng lẽ cứ ngồi không ở đó mà chờ
đợi đến bao giờ? Má quyết định làm bánh phở để bán. Bởi nhà
chú Ba đã có sẵn cối xay bột nên cũng không phải sắm sanh
gì thêm, mà lúa gạo thì đã có sẵn trong bồ. Lúc này tôi và anh
Bảy thay nhau xay bột, còn Má thì chuyên tráng và xắc bánh.
Vì ban ngày sợ máy bay nên chợ Cái Bèo chỉ nhóm từ nửa đêm
đến sáng, cho nên chúng tôi phải thức sớm chở Má ra chợ bán,
và trong lúc chờ tan chợ thì chúng tôi lại thay nhau chèo xuồng
cho Ba tôi đi chài. Đi chài đêm phải mang theo cái đèn “hột vịt”
để thấy đường gỡ cá, tuy nhiên ánh đèn thường tối tù mù nhiều
lúc nhìn không rõ nên Ba tôi thường bị cá trê, cá chốt đâm. Rất
ngại những lần không may chài bị mắc gốc, bởi mỗi lần như
thế Ông đều phải cởi quần áo lặn xuống mò gỡ, mà đâu phải
lúc nào cũng chỉ lặn có một lần đã xong! Thương nhất là những
đêm gió bấc, trời lạnh buốt, mỗi lần lặn xong trèo lên xuồng
ngồi thì nghe hai hàm răng cứ đánh bù cạp lụp cụp và khi cầm
ngọn đèn đưa lên châm thuốc hút thì thấy rõ hai bàn tay run
run, mặc dù trước khi đi Ông đã uống mấy muỗng nước mắm
cốt để chống lạnh, nhưng cũng không ăn thua. May mà thuở
ấy tuổi Ông chưa đến năm mươi tuổi, còn rất khỏe, nên cho dù
chịu lạnh như thế mà về nhà cũng chẳng thấy làm sao. Cũng có
những lần Ông không đi chài đêm mà đi theo đám “chài cù”,
thường bắt được nhiều cá to.
Cứ thử hình dung cùng một lúc mà mươi, mười lăm chiếc
xuồng chia đều bơi dọc hai bên bờ kênh với môt cự ly vừa phải,
rồi cùng một lúc hướng mũi xuồng ra giữa kênh và bắt đầu
quăng chài, cả chục miệng chài đồng loạt bung lên không trung
112 Nguyễn Long trảo