Page 212 - hoa đồng
P. 212
Chẳng cần gì... ờ... mà ...cần đứa con bác ạ, một đứa trẻ bụ
bẩm, xinh xắn. Ai mà chẳng mơ con mình bụ bẩm xinh xắn...
Tiếng khóc con nít mới đã làm sao!
Môi chị vẫn run run...
Mắt chị đang cười với ông cụ, không, với những suy nghĩ
của riêng mình. Chị muôn thốt ra hết thảy, mà không được,
chị vẫn chưa sửa được mình... Cho tới khi ông già nói mệt, ra
vồ. Chị luýnh quýnh tiễn khách. Đột nhiên, ông day lại, nói
một câu mà lẽ ra phải nói từ nãy:
- Nè, con mở cửa sổ ra, cho thoáng nhà, thoáng cửa!
Đúng thật. Nhà hầm hầm. Nhưng chị quen vậy, khung
cửa sổ im ỉm, lâu ngày, con nhộn giăng tơ...
“Âu ...ơ... ứ..a... đèn ai treo leo lét bên sông ... ứ...a... có
phải đèn cô Ba nọ... ơ...à...sầu chồng thức khuya...”. Tiếng
con Thu chứ không ai khác. Chỉ đứa con gái nhỏ nhà nó là ưa
khóc khuya. Con mẹ, một câu hát, một câu chửi: Thằng cha
mầy, có nín không, có cho người ta ngủ không? Trời ơi!...
sao tôi khổ vầy nò trời! Kêu thằng cha mầy về đây... Nín
chưa, hả?
Con nhỏ khóc một, yen yên. Tới con lớn ú ớ. Ban ngày
chắc ăn đòn. Bao giờ bị mẹ đánh, tối ngủ nó hay mớ. Con
Thu này ác, con nít nào mà chẳng nghịch. Nhưng cũng tội,
thằng chồng mô bạn hơn mô vợ. Ớ nhà cơm nước giặt giũ
riết đâm quạu. Chị đi thì thôi, về phòng thế nào cũng nghe
Thu sa sả, dạy con học mà đầu trên xóm dưới tưởng chửi ai.
Bữa đó, Thu đánh con bằng đũa bếp. Con bé mếu máo “Mẹ
Tuyển tọp truyện ngổn tác giả nữ Đồng Tháp h o a . 2 1 5
đồng