Page 216 - hoa đồng
P. 216
nheo nhóc trong các điểm giữ tránh lũ. Chị yêu chúng lắm
kia mà, chị thông cảm nỗi khổ đàn bà lắm kia mà. Sao ích kỷ
như vậy. Chị ghét con Ngàn ư? Vì cái gì? Vì nó là con đàn bà
lang bang ư? Vì nó cười suốt ngày? Vì nó không mích lòng
ai, người ta chửi cũng toe toét cười? Vì nó vụng về nhưng
mau mắn, ai mượn gì cũng làm, ai đau cũng tới? Vì nó ngu
ngốc mà ai nói gì cũng rướn cổ lên giảng giảng giải giải đến
khô nước miếng cho người ta hiểu? Vì nó lẳng lẳng lơ lơ mà
được làm mẹ của hai thằng con trai?... Không, chị không
ghét Ngàn, nó phải làm thêm việc - một công việc quá nhỏ
nhoi tầm thường với chị - them tiền mà sông.
Nhưng... trời ạ, nó phải biết phận mình chứ ... Nó chỉ là
con tạp vụ! ừ. Nhưng sao chị so đo với con tạp vụ?
Chị..ghen à? Ghen cái gì? Dù nó có nập n Ợ n với ai, có được
ai thích, cũng phải mừng cho nó, nó đang phải nuôi con một
mình. Không, chị đâu có ghen. Sáu Mừng không phải là Tư
Thắng, anh quý chị như chị ruột, từ hồi nhỏ.
Cái hồi ở gần nhà. Con Nga với thằng Chuột chưa biết lội,
ôm thau giặt đồ của má, lủm chủm dưới sông. Một lần, con
đỉa bự chảng đeo dính khít “trái ớt” tí tẹo của thằng Chuột,
đen sì. Nó tái mặt, la hoảng. Con Nga luýnh huýnh quơ đại cái
quần chụp vô con đỉa, lôi ra, lôi luôn “trái ớt” của em, nó càng
la dữ. Mặt Nga xanh dờn. Kéo được con đỉa rồi, con nhỏ ngồi
co rúm, lặp cặp, hu hu khóc. Thằng Chuột níu cánh tay chị, hư
hư theo. Anh Tư Thắng dắt trâu về, tưởng sao, vả cho mỗi đứa
một bạt tay, cái tội dầm nước. Tư Thắng lầm lì mà giỏi giang,
Tuyển tộp truyện ngắn tác giả nữ Đồng Tháp h o a , 2 1 9
đồng

