Page 213 - hoa đồng
P. 213
ơi, mẹ ơi” sau mỗi nhát roi. Xót ruột, chị tạt qua: “Em muôn
giết nó hả, Thu? Thu hổn hển thở, phệt xuống, đột nhiên bù
lu bù loa: “Trời ơi... chồng với con, sông sao cho nổi nè trời!
Chồng đi suốt ngày về còn chì với chiếc, bắt hầu bắt hạ ...
Con cái lỳ lợm nói không nghe, nói rã họng... Làm mà sông
nỗi nè trời!...”. Người đàn bà chán chồng khóc hu hu.
Không biết đã mấy hôm rồi, nó còn nằm đó - cái đũa
bếp, cái roi đánh con mà chị giật từ tay Thu, ém tiếng thở
nặng nhọc trong ngực, lặng lẽ về phòng, tiện tay, chị vắt nó
lên nóc mùng. Cái mùng không xếp nổi, được túm chân,
cuộn len nóc, đỡ mất thời giờ. Chị đang nhìn chằm chằm lên
đó. Cái roi xoay xoay trong mắt chị...
Tiếng vòi nước xả ào ào ở đâu. Bà Sáu đó. Chỉ có bà ngủ
ít, buồn tay, dậy rửa ly, quét dọn... Chao ôi, chị vôn quan tâm
tới mọi người biết bao! Nhưng không thể hiện được, chị
không thể hiộn được, chị không sửa nổi mình. Người ta thấy
cái cằm chị thường cao hơn cái mũi. Đồ ngạo mạn!.
Tiếng chổi nhè nhẹ, đều đều. Ngàn - con gái Bà Sáu -
chắc còn ngủ chỏng cẳng. Có bà, công việc tạp vụ của nó
khỏe re. Suốt ngày, nó bô lô cái miệng “thông tấn xã”, rỗi
việc, tót đầu này, đầu nọ. Cả dãy tập thể quen rồi, cái dáng
bải hoải của nó đằng trước, hai thằng nhỏ lon ton phía sau,
cười đùa nắc nẻ. Hai đứa con không cùng một thằng cha,
cũng chẳng thấy thằng cha nào đếm xỉa tới. Ai đó cáp Ngàn
với gã Định - gã bán bánh mì, miệng mồm nhưtép nhảy. Giỏ
xe của gã lúc nào cũng gắn một chùm hoa dại, rung rinh
2 "lố hoa . Tuyển tộp truyện ngắn tác giả nử Đồng Tháp
đố ng