Page 15 - TỔ QUỐC GỌI
P. 15
việc rèn dao găm. Trước Cách mạng Tháng Tám có phong trào
Thanh niên Tiền phong. Anh Bảy đã mười sáu tuổi nên vào
Thanh niên Tiền phong, còn tôi chỉ mới ở tuổi mười ba nên vào
Thiếu niên Tiền phong. Trang bị theo “chuẩn” của một đội viên
Thanh niên Tiền phong là: một cái nón rộng vành, một con dao
găm và một sợi dây thừng cuộn tròn đeo ở thắt lưng để trói giặc.
Thấy mấy anh lớn sắm sanh như thế tôi cũng cố bắt chước làm
theo. Tôi đã có sẵn một cái nón bàng rộng vành, sợi dây thì tìm
được, còn dao găm thì khó. Chợt nhớ trong nhà có bộ dụng cụ
thợ bạc của Ba tôi gồm đủ các thứ: đe, kìm, búa, giũa, có cả bể
rèn, tôi ráng tìm được một miếng sắt rồi nhân lúc Ông già đi
vắng, nổi lửa bắt tay vào việc rèn dao găm. Tôi đã làm xong phần
thô, có cả chuôi tra cán, đang lui cui giũa cho thật bén, thật đẹp
thì bất thình lình Ông về tới, tôi hoảng hồn buông giũa bỏ chạy.
Thấy tôi phá đồ nghề, Ông nổi nóng cầm cây giũa phang theo,
không may đâm trúng hông thủng một lỗ sâu. Chắc là vì lúc đó
tôi bỏ chạy thục mạng rồi trốn luôn nên Ba tôi cũng không biết
tôi “bị thương”, vì vậy mà sau đó cũng chẳng thấy Ông nói năng
gì hết. Nhưng cũng không ngờ rằng chính con dao găm oái oăm
này lại có dịp giúp tôi thể hiện được hành động yêu nước đầu
tiên trong đời mà tôi sẽ có dịp nói ở phía sau.
Ngoài câu chuyện rèn dao găm kể trên thì có một lần tôi và
anh Bảy Noãn đã bị Ông già đè xuống đánh đòn cùng một lúc.
Số là khi đó trong nhà có nuôi một cặp bò cày, một con tên là
Pháo, một con tên là Dõm. Một buổi chiều hai đứa cùng dắt
cặp bò sau khi cho ăn no từ sân bóng về, trời mưa lâm râm,
đường đất khá trơn, đi bộ dễ bị trợt, ngồi trên lưng bò chắc ăn
và khỏe hơn, nên hai đứa cùng ngồi trên lưng con bò Dõm vì
nó hiền còn con kia thì dữ không cởi được. Khi đi qua cây cầu
ván được lát bằng nhiều tấm gỗ có kẽ hở rộng, trong lúc đó mặt
35