Page 23 - tap 2 phan 1
P. 23
nhà lá hơi tách biệt ở đầu xóm. Một em bé trần truồng vừa thấy
tôi bước vào là khóc ré chạy đến ôm chân chị chủ nhà. Chị cười,
dỗ: “Chú bộ đội chớ không phải lính đâu cưng, đừng sợ.” Rồi chị
quay sang phân bua với tôi: “Tụi lính vô xóm hay nạt nộ nên mấy
đứa nhỏ sợ lắm cậu à. Cậu biết hôn, trước khi mấy cậu đến đây
khoảng mười ngày, họ cho xe đi hô loa khắp làng khắp xóm rằng
ai có tiền bạc, vàng vòng thì cất giấu kỹ kẻo Việt Minh về cướp
hết; có heo, có gà thì bán hết, không thôi Việt Minh về bắt ăn hết
không thèm trả tiền; con gái trẻ đẹp di tản đi, không thì nó bắt
hãm hiếp hết. Họ cứ loa như vậy cả mấy ngày liền, ai mà không
sợ.” Thì ra là như vậy, giờ tôi mới hiểu! Chị nói tiếp: “Bây giờ thì
bà con biết rồi, lính Việt Minh hiền khô, ăn nói lễ phép, lại giỏi,
làm gì cũng gọn gàng, sạch sẽ, ai cũng khen. Hồi nãy đi chợ nghe
người ta đồn việc chú Vỹ bán chạp phô thử coi Việt Minh có tốt
thiệt hôn. Sáng hôm trước chú thối dư một đồng, bộ đội trả lại
liền, tối bữa sau chú thử thối dư năm đồng, bộ đội bỏ túi đi luôn.
Chú nghĩ: “Dư ít, nó trả, dư nhiều, nó lấy luôn, chưa phải tốt đâu.”
Không ngờ sáng hôm sau chú bộ đội lại đem trả tờ giấy năm đồng
thối dư tối qua. Chú đi khoe khắp cùng chợ: “Bộ đội Việt Minh tốt
thiệt.” Bỗng nghe một bà hàng xóm nói to dưới bếp: “Không phải
chỉ vậy đâu chị ơi. Nhà tôi toàn lính ở, vậy mà mấy gốc cam sau
nhà chín vàng cây có mất trái nào đâu! Mắc cười, hồi sáng có một
chú đi qua đụng đầu rụng một trái, chị biết nó làm sao không? Nó
lấy dây chuối buộc lại treo lên cây. Tôi xách cái thúng ra kêu tụi nó
hái, hái xong biểu ăn, không đứa nào chịu ăn. May quá, có chú chỉ
huy Bắc Kỳ nói tiếng trọ trẹ đi ngang qua, tôi biểu nói cho anh em
ăn, chú lại nói: “Để má đi chợ bán.” Tôi nổi nóng: “Biểu ăn thì cứ
ăn chớ bán bán cái gì!”. Chú chỉ huy mới biểu mấy đứa nhỏ ăn đó
chớ. Bộ đội gì mà dễ dạy quá hổng biết! Chị thấy không, con cháu
mình hồi ở nhà dễ biểu, dễ dạy vậy mà đi lính rồi thì phá làng,
Nối lại đôi bờ 277